Quack Quack,
Xin chào các bạn,
Đây là bản tin đầu tiên của Vịt trong dịp năm mới Ất Tỵ này rồi. Vịt tin đây là thời điểm mà ai cũng sẽ có cho mình nhiều kế hoạch và ý tưởng mới. Như Vịt đã từng chia sẻ trong các bản tin trước về ‘The Trao Way’, chúng ta sẽ có 2 cách để hoàn thành một dự án.
- Tạo ra deadline và KPI: Đây có lẽ là phương pháp mà hầu hết mọi người trong chúng ta đều đã từng trải nghiệm. Nó cũng là phương pháp truyền thống được áp dụng phổ biến nhất trong quản trị hiện đại. Nó có thể mang lại kết quả, tuy nhiên cũng có những hậu quả mà chúng ta đều biết như sự căng thẳng, mệt mỏi và khổ sở tới mức khi dự án đã hoàn thành thì chúng ta cũng có thể không còn thấy vui nữa.
- Tạo ra những chiến thắng nhỏ mỗi tuần: Nếu bạn muốn hoàn thành một dự án, hãy cho nó một khung giờ hàng tuần. Đó có thể là 3 phút, 5 phút hay 2 tiếng … tùy thuộc vào mức độ ưu tiên và quan trọng của dự án. Sau đó, bạn chỉ có 1 KPI duy nhất là KPI ‘giờ nào, việc nấy’. Với cách tiếp cận này, bạn sẽ thấy khi tập trung thì chỉ cần 3 phút chúng ta cũng đã có thể tạo ra những tiến triển đáng kể rồi. Vì thế, chúng ta luôn kết thúc mỗi giờ, mỗi ngày hay mỗi tuần trong tâm thế của người chiến thắng. Thất bại duy nhất có thể có là khi chúng ta để ‘loạn nhịp’. Vì vậy, khi triển khai dự án theo phương pháp này, bạn cũng cần trích lập quỹ dự phòng mỗi ngày cho những việc phát sinh, chứ đừng tham lam phủ kín việc suốt 8 tiếng / ngày bạn nhé.
Bạn có thể nghĩ phương pháp này là do Vịt nghĩ ra, nhưng thực ra đây cũng là phương pháp thiên nhiên làm việc, và được áp dụng bởi những tỷ phú hàng đầu thế giới. Phương pháp này có tên là timeboxing (tạm dịch là nhịp điệu thời gian).
Vịt hy vọng một chút gợi nhớ này sẽ giúp bạn có thêm nguồn năng lượng và cảm hứng trong việc bắt tay thực hiện các dự án mới.
Nhân dịp đầu xuân này, Vịt cũng muốn chia sẻ với bạn 1 dự án mới của Vịt. Đó là quyển sách ‘Mẹ dạy con giàu’. Đây là một quyển sách mà Vịt đã ấp ủ từ lâu kể về hành trình của một người mẹ nông dân giúp con khám phá thế giới của sự giàu có thông qua những câu chuyện kể.
Hôm nay, Vịt xin được ‘lì xì’ cho bạn là một trích đoạn ở trong sách này. Chúc bạn một năm mới nhiều niềm vui và mọi sự hanh thông.
Thân mến,
Chú Vịt cười
———————————-
Bon tắt TV sau khi xem một chương trình về khởi nghiệp, rồi nhìn trầm ngâm vào khoảng không trước khi cất lời:
- Con thích những người khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng. Điều ấy thật đáng ngưỡng mộ.
- Bon à, chẳng ai có thể khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng cả. Đó là một lời nói dối. – Mẹ Bon vừa nhặt rau vừa trả lời.
Dừng lại một chút trước sự ngỡ ngàng của cậu bé, mẹ Bon tiếp tục:
- Khi ai đó nói họ khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, họ chỉ đơn thuần đề cập tới việc mình không được thừa hưởng sự giàu có từ gia đình. Tuy nhiên, để trở nên giàu có, ai cũng cần sự trợ giúp của vô số những điều khác như thời thế, đối tác hay khách hàng. Tất nhiên, chúng ta không phủ nhận tài năng và sự nỗ lực của một doanh nhân. Nhưng nếu thiếu đi những sự trợ giúp, thì chẳng doanh nhân nào giàu có được. Và nếu ai đó thực sự nghĩ mình đã ‘dựng cơ đồ từ hai bàn tay trắng’, thì đó chỉ là sự ảo tưởng và ngạo mạn của bản thân họ mà thôi.
Bon có nhớ câu chuyện mẹ hay kể cho con nghe về hạt giống không? Hạt có nỗ lực bao nhiêu đi chăng nữa cũng sẽ không thể nảy mầm. Phép màu của may mắn chỉ có thể xảy ra khi hạt từ bỏ sự nỗ lực rồi để cho nắng, gió và mưa cùng tham gia vào quá trình chuyển hóa.
Con cũng có thể sử dụng những nguồn lực tương tự như hạt vì con cũng từng là hạt. Để trở nên giàu có, con cần luôn rộng mở đôi mắt và trái tim để nhìn thấy những món quà. Đó có thể là thức ăn, không khí và nguồn nước đã nâng đỡ sự sống của con; hoặc cũng có thể những ý tưởng hay con người đã đến với con trong đời.
- Con hiểu ý mẹ rồi. Ví dụ, một người nông dân trồng lúa thì họ chỉ gieo hạt và chăm sóc. Còn mùa màng có bội thu hay không còn cần thời tiết, nắng mưa.
- Đúng rồi Bon à. Chúng ta không thể tách rời đời sống của mình với thiên nhiên. Vì vậy, bất kể doanh nghiệp nào cũng sử dụng các nguồn lực tự nhiên này để phát triển. Người nông dân cần hạt giống và nắng mưa để có hoa màu. Các ngành công nghiệp lại cần khai thác các mỏ quặng để có nguyên liệu phục vụ sản xuất. Hoặc ngay cả nguồn điện thắp sáng thành phố cũng đến từ những dòng sông, nhiên liệu hóa thạch hoặc ánh mặt trời.
Vì vậy, trong hành trình giàu có của mình, làm gì cũng là làm cùng nhau Bon à. Chỉ cần rộng mở, con sẽ nhận ra ta chẳng bao giờ cô đơn cả. Và cũng chẳng có vinh quang nào trong việc lầm lũi làm mọi thứ một mình. Kể cả khi một người phủ nhận mọi sự giúp đỡ, thì họ vẫn cần không khí để thở hay rau để ăn mà.
- Mẹ ơi, nếu ai cũng lấy đi như vậy, thì liệu Trái đất có đủ nguồn lực để cung cấp cho sự giàu có của tất cả mọi người không?
- Không Bon à. Trái đất không có đủ nguồn lực để cung cấp cho lòng tham của tất cả mọi người. Vì sự lấy về đang nhiều hơn, nên chúng ta mới đang phải đối mặt với vô số các vấn đề như ô nhiễm môi trường, không khí, nguồn nước … Đây cũng chính là sự khác biệt giữa một doanh nhân và một con buôn.
Mẹ lấy ví dụ. Nếu một người đi cướp ngân hàng, thì sẽ bị xem là vi phạm pháp luật và phải đi tù. Nhưng nếu một người cướp mật của ong rồi đem bán, thì lại không sao cả. Đối với chúng ta, đó chỉ là một thìa mật. Nhưng đối với ong, đó lại là một đời làm việc.
Hiểu điều này, một doanh nhân thực sự sẽ làm việc cùng ong. Anh ta có thể trồng thật nhiều hoa, để ong có thêm thức ăn và nguyên liệu làm mật. Anh ta cũng chỉ lấy đi số mật vừa đủ tương xứng cho phần công sức mình đã đóng góp cho đàn ong.
Ngay cả khi chẳng có pháp luật nào bảo vệ một tổ ong, thì người doanh nhân cũng sẽ không ‘cướp’ của ong. Trong khi đó, một con buôn sẽ không quan tâm tới điều ấy. Con buôn không đóng góp gì, nhưng vẫn có thể cướp trắng sức lao động cả đời của một đàn ong. Vì vậy, trong ngắn hạn, một con buôn sẽ luôn kiếm được tiền nhiều hơn và nhanh hơn một doanh nhân.
Bây giờ, câu hỏi là Bon sẽ muốn làm giàu như một doanh nhân hay một con buôn?
- Dạ, Bon chọn làm doanh nhân ạ. Con hiểu rồi. Để làm giàu, chúng ta cần sử dụng các nguồn lực bên ngoài, nhưng điều ấy không có nghĩa là đi cướp. Chúng ta cần cùng tham gia vào quá trình sản xuất. Nếu mình chăm sóc ong, thì ong sẽ chăm sóc mình phải không mẹ? – Bon nói với sự háo hức và đôi mắt sáng lên như vừa nhận ra điều gì đó quan trọng.
- Đúng rồi Bon yêu. Hôm nay, con đã học được rất nhiều. Chiều nay, mẹ con mình sẽ cùng đi trồng hoa giúp ong làm mật con nhé.
Ánh nắng trưa rọi vào khoảnh sân. Những cọng rau đã được nhặt xong. Người mẹ tiếp tục bê vào bếp chuẩn bị cho một bữa cơm ngon. Còn Bon thì chạy ra vườn nhìn ngắm các loại côn trùng. Giờ đây, em nhìn thấy mặt đất, hoa trái hay côn trùng này đều như những thành viên trong tập đoàn khởi nghiệp của mình.
Trong sự im ắng của buổi trưa hè, Bon khẽ cất lời ‘Mình sẽ làm giàu cùng nhau bạn nhé.’