Quack Quack,
Vịt cảm ơn bạn vì đã đồng ý nhận thư của Vịt. Điều ấy cho phép Vịt được hiện diện trong cuộc sống của mọi người mỗi thứ 6 hàng tuần. Giữa cuộc sống bộn bề mà chúng ta vẫn có đủ khoảng trống để viết cho nhau một cánh thư thì hẳn là cuộc đời hãy còn đẹp lắm.
Mỗi lá thư Vịt gửi cho bạn cũng là một lá thư Vịt gửi cho chính mình. Đó là những tâm tư, những tình cảm hay những lời nhắc nhở mình tiếp bước trên con đường tự do. Và khi Vịt viết lá thư thứ 19 này thì lời bài hát này lại ngân nga trong đầu.
“Tôi là ai, là ai, là ai
Mà yêu quá đời này”
Câu hỏi ‘ta là ai’ có làm bạn mệt không? Bạn đang nghĩ mình là ai? Một doanh nhân, một chuyên gia, một người mẹ hay một nghệ sỹ?
Quack: Tôi là ai?
Lúc mới sinh ra, ta chưa biết mình là ai. Khi lớn lên, ta làm gì cũng được khen. Ăn cơm được khen, đi ngủ được khen, cười cũng được khen … Và như thế, ‘cái tôi’ bắt đầu ra đời.
Đó là những điều làm chúng ta nhận thức về bản thân. Lớn hơn một chút, cái tôi bắt đầu to dần lên khi ta có thêm thành tích, ngoại hình hay tiếp tục được khen nhiều hơn.
Khi đó, cái tôi sẽ tiếp tục thèm khát sự khen ngợi. Để rồi, chúng ta bắt đầu nghĩ mình xứng đáng với điều này điều kia. Mình post bài phải được nhiều like. Mình phải được người ta theo đuổi cưng chiều. Hoặc mọi thứ ta làm cũng chỉ là để có được sự ghi nhận của người khác.
Quack Quack: Tôi là ai, là ai, là ai? Mà ngu quá đời này.
Cái tôi làm chúng ta sợ thất bại và sợ bước ra khỏi vùng an toàn. Trong khi đó, điều kỳ diệu chỉ xảy ra bên ngoài vùng an toàn.
Nếu mình gọi cái cuộc điện thoại đó, cuộc đời hẳn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng niềm kiêu hãnh sẽ thì thầm vào tai :“bạn mà phải gọi cái cuộc điện thoại đó ư?”. Và như thế, bạn bắt đầu suy nghĩ phân tích rồi chẳng bao lâu sẽ tê cứng vì không thể ra quyết định.
Cái tôi cũng làm chúng ta tổn thương trước những lời phê bình. Vì thế, nó tiêu diệt mọi lời phê bình, bao gồm cả những sự thật mà mình cần phải nghe. Và cứ thế, cái tôi làm chúng ta mắc kẹt trong quá khứ để không thể bừng nở trong hiện tại hoặc bước tới tương lai.
Quack Quack Quack: Hoa hồng chưa từng là biểu tượng của tình yêu.
Khi ai đó gán cho hoa hồng cái vinh quang ấy là khi hoa bắt đầu đau khổ. Mỗi năm, hàng tỷ bông hoa sẽ bị bạc đãi rồi chuyển đi khắp nơi trên thế giới để hoàn thành một sứ mệnh mà hoa chưa từng có.
Và có lẽ, ta cũng nên bắt đầu nghi ngờ những cái danh xưng mà ta hoặc người khác đang gán lên mình. Đó có thể là vẻ bề ngoài, học vấn, giải thưởng, tài năng hay quốc tịch …
Bởi vì, những danh xưng ấy mang lại hào quang cho ta, nhưng cũng đeo tạ lên ta. Ta cần hào quang để kiếm sống, nhưng ta lại cần tự do để sống.
Ngày xưa, Vịt cũng ngốc nghếch lắm vì cứ nghĩ mình là doanh nhân trẻ thành đạt, xong bị mắc kẹt với cái danh xưng đó. Sau khi bỏ được tấm áo đó đi, Vịt đã có một cuộc sống nhiều màu sắc hơn với nghệ thuật. Năm sau, Vịt sẽ ra mắt album âm nhạc đầu tay cho thiếu nhi rồi đó.
Cho nên là Vịt mến chúc bạn sẽ có vừa đủ hào quang để kiếm sống, nhưng cũng có đôi mắt rộng mở để nhìn thấy ta vẫn mãi là một tâm hồn tự do nha bạn.
Người bạn nhỏ ơi
Xin hãy mở cửa
Để cho tia nắng
Rọi vào khoảnh sân