Quack Quack,
Xin chào các bạn,
Hà Nội đang vào thu và những ngày đẹp nhất trong năm. Những tia nắng vàng ươm như rót mật làm Vịt cũng phải xòe bàn tay để đón lấy cái sự ấm áp ấy. Hôm nay, Vịt tính viết tiếp về KPI, nhưng mà vì thu đẹp quá nên Vịt đành ‘quay xe’.
Vịt sẽ mang đến một chủ đề khác – một chút gì đó lãng đãng và hạnh phúc hơn để nếu ai đó có không được hưởng thu Hà Nội những ngày này cũng như được sưởi ấm qua từng con chữ trong lá thư này.
Quack: Hôm nay, bạn sẽ làm gì?
Có phải là bạn sẽ ăn một bữa sáng vội, đi tới Công ty và cắm mặt vào máy tính cho tới tối mịt? Bạn có phải chạy KPI, đuổi theo deadline hay chìm đắm trong những cuộc họp lê thê? Bạn có bị khách hàng thúc ép, nhà cung cấp đòi nợ hay bị sếp cáu gắt không?
Mình không biết bạn sẽ làm gì và có được lựa chọn không hay tất cả đều là hoàn thành nghĩa vụ với một ai đó? Mình chỉ mong bạn sẽ dành tặng cho bản thân một khoảng trống. Đó có thể là 5 phút, cũng có thể là 1 phút để nhìn ngắm, hít thở, thưởng thức và rung động với những gì đang diễn ra bên trong cơ thể và cả sự dịu dàng của tiết trời mùa thu này nữa.
Quack Quack: Hôm nay, bạn nên làm gì?
Nào bây giờ, chúng ta sẽ cùng đi tới một câu hỏi hào hứng hơn. Để ngày hôm nay không bị hoang phí, bạn có muốn tản bộ dưới một vòm cây, uống một ly nước ngon, nói vài câu chuyện vu vơ hay tặng ai đó một món quà nhỏ?
Bạn có muốn nhắn tin hay gọi điện cho ai không? Nếu cảm thấy sự thôi thúc, mình mong bạn sẽ cho phép bản thân làm việc ấy. Hãy để những cơn gió mùa thu tiếp thêm sức mạnh cho bạn bày tỏ những cảm xúc trong mình.
Và bạn ơi, ước mơ sâu thẳm của bạn là gì? Hôm nay, những gì bạn làm có đưa bạn tới gần ước mơ ấy không? Bạn có thích hành trình của bạn không? Nếu ta chỉ chờ ước mơ thành sự thật rồi mới tận hưởng, thì ước mơ sẽ trở thành ‘kẻ thù’ của thực tại. Nhưng nếu ta vui trong từng bước đi, thì hành trình ấy lại làm ta cảm thấy mình đang sống, rất thật và rất người.
Quack Quack Quack: Giây phút này sẽ không trở lại.
Chúng ta đều biết chẳng có gì là mãi mãi, như mặt trời còn có tuổi thọ. Vì vậy, chẳng phải tất cả những gì ta nỗ lực xây dựng hay giành giật hôm nay sẽ đều chẳng còn ý nghĩa gì vào một thời điểm nào đó hay sao?
Điều ấy không có nghĩa là chúng ta sẽ mặc kệ đời để sống như một kẻ vô tri. Mà thay vào đó, ta sẽ càng trải nghiệm cuộc sống một cách sâu sắc hơn trong từng hơi thở.
Giây phút này sẽ không trở lại, ta sẽ không chỉ thích niềm vui, mà còn thương cả những nỗi buồn. Ta ngắm nhìn tất cả, như cách mặt trời ngắm nhìn chúng ta. Dù vui hay buồn, mặt trời vẫn đang trao đi những tia nắng dịu dàng đấy thôi.
Khoảnh khắc này, ta chỉ có một cơ hội để sống, bạn sẽ chọn làm gì?