Có sự khác biệt rất lớn giữa ta và cái tôi của ta

Cái tôi có thể tổn thương, còn ta thì không.

Cái tôi có thể gào thét, còn ta thì không.

Cái tôi có thể đau khổ, còn ta thì không.

Cái tôi là nhân dạng mà chúng ta xây dựng như một vỏ bọc khi chúng ta lớn lên. Đó là những danh từ hay tính từ mà chúng ta hay người khác sử dụng để miêu tả chúng ta.

Danh từ thì có thể là doanh nhân, con trai, con gái, công nhân, … Còn tính từ thì có thể là xinh đẹp, thông minh, tài năng, …

Cái tôi của ta luôn rất ồn ào, luôn mong muốn chúng ta phải nổi bật, phải giỏi giang, phải hơn người khác.

Vì cái tôi được đóng khung trong giới hạn của khái niệm này nên nó rất dễ bị tổn thương khi ta bị ai đó chê bai, trách móc, từ chối, …

Và vấn đề là chúng ta lại luôn tin rằng ta và cái tôi của ta là một

Nếu đứng ở vị trí quan sát thì ta sẽ nhìn thấy sự ồn ào của cái tôi, những cám dỗ mà nó tạo ra để điều khiển ta.

Cũng ở vị trí quan sát đó, ta cũng nhìn thấy rằng không có sự khác biệt nào giữa ta với một cái cây, một chú mèo hay một cơn mưa.

Hiểu được điều này là ta sẽ có thêm lòng dũng cảm để bước ra ngoài ‘nhà tù của cái tôi’, dang rộng đôi cánh tự do và dám sống.

Vịt chúc các cậu những ngày cuối tuần đẹp trời và tự do nha.

Vịt

PS: Thực ra thì cái tôi cũng có ý nghĩa của nó các cậu ạ, đặc biệt là đối với người khác. Vì bạn cũng cần kiếm sống nữa mà. Người ta sẽ cần phải gọi cậu là doanh nhân là bác sỹ hay kỹ sư chứ, có phải không các cậu?