Loei, Thái Lan: Cách mình khám phá một địa điểm đã thay đổi (05/2022)

Khi mình lớn lên, cách mình khám phá một nơi đã thay đổi. Mình không còn lên kế hoạch chi tiết về việc sẽ đi đâu hay làm gì. Mình ngừng việc chạy từ địa điểm này sang địa điểm khác để chụp ảnh check-in. Mình từ bỏ ý nghĩ rằng sống trọn vẹn nghĩa là mình không thể bỏ lỡ bất cứ điều gì ở nơi đó.

Thay vào đó, mình cho nơi đó không gian và thời gian để tự nó hé mở trước mắt mình. Sống chậm lại cho mình thời gian để quan sát văn hóa và lối sống của nó. Mình thường tò mò về cách mọi người kiếm sống và tạo dựng cuộc sống. Họ buồn hay vui?

Mình có thời gian để bắt đầu một cuộc trò chuyện xã giao với bất kỳ ai giao tiếp bằng mắt với mình. Mình có thời gian để nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của những người phục vụ đồ ăn cho mình. Và mình có thời gian cho một chú chó đến ngồi cạnh mình như thể chúng mình đã quen biết nhau từ lâu lắm rồi.

Ở thời điểm này trong cuộc đời, mình không bận tâm nếu bỏ lỡ một ngọn núi khác, một dòng sông khác hay một điểm đến “nhất định phải ghé thăm” khác. Mình đã thấy đủ những điều đó rồi. Tuy nhiên, mình không thể bỏ lỡ cái chạm và cảm nhận tinh tế mà nơi đó và con người nơi đó mang lại.

Rõ ràng là khi chúng ta cố gắng không bỏ lỡ điều này, chúng ta lại bỏ lỡ điều khác. Vậy thì tại sao chúng ta phải cố gắng ngay từ đầu? Mình tin rằng bằng cách nào đó, cuộc sống đã có một kế hoạch cho chúng ta. Vậy tại sao không cho cuộc sống một cơ hội để làm điều nó có thể làm tốt nhất? Tạo ra bất ngờ cho mỗi chúng ta.

Mình viết bài trong lúc mình ở Loei – một tỉnh lẻ ở miền Bắc Thái Lan

Bản gốc Tiếng Anh:

As I grow up, the way I discover a place changed. I no longer make a detailed plan on where to go or what to do. I stop running from spot to spot for check-in photos. I let go of the idea that living life to the fullest means you can’t miss a thing of the place.

Instead, I give that place space and time to unfold itself to me. Living life slowly offers me time to observe its culture and lifestyle. I am often curious about how people make a living and a life. Are they sad or happy?

I have time to initiate a casual conversation with anyone who gives me an eye-contact. I have time to see smiles on the faces of people who serve me food. And I have time for a dog to come and sit next to me as if we have known each other for ages.

At this point in my life, I don’t mind missing another mountain, another river, or another must-see destination. I have seen enough of those. However, I can’t miss that subtle touch and feel the place and its people have to offer.

It is obvious that while we try not to miss a thing, we would miss another one. So why should we try in the first place? I believe somehow life has a plan for us. So why not gives life a chance to do what it can do best? Surprise us.

Đây có thể được coi là ‘Hồ Gươm’ của Loei vậy. Hồ ở vị trí trung tâm và có rất nhiều hoạt động xung quanh cũng như các dịch vụ ẩm thực.

Một khu phố gần đó. Loei là thành phố ở một tỉnh lẻ của Thái Lan nên phong cách khá cổ kính trông như trong các phim hành động mình hay xem vậy.

Một cái chùa hoặc đền xinh xắn ở khu vực trung tâm. Thiết kế trông cũng khá giống chùa cầu ở Hội An.

Một chú chó hoang nhưng rất thân thiện. Chó ở đây nhìn chung là hiền hơn chó Việt Nam. hihi

Một người đàn ông ngủ trên vỉa hè, có vẻ là sau một ngày làm việc mệt nhọc.