Đôi khi chúng ta giúp đỡ một ai đó hay trao cho họ một lời khuyên, chúng ta dễ có cám dỗ mong cầu rằng lời khuyên hay sự giúp đỡ đó sớm được áp dụng và hiệu quả.
Nhưng rồi đôi khi điều ấy lại không xảy ra, bạn mình vẫn sẽ có những lựa chọn riêng của họ. Và như thế, chúng ta lại có thể buồn vì những gì mình nói hay làm chưa được trân trọng đủ nhiều theo mức mình muốn.
Bạn thân mến,
Khi mình trao một lời khuyên hay một sự giúp đỡ; nếu đủ khách quan, thì nó cũng sẽ giống như một hạt giống nhỏ được gieo vào đất.
Lời khuyên hay sự giúp đỡ ấy cũng sẽ có một cuộc đời mới. Đôi khi, hạt sẽ nảy mầm và lớn rất nhanh. Hoặc đôi khi, hạt sẽ cần được ủ lâu hơn, rồi chỉ nảy mầm sau vài năm. Và cũng có thể hạt giống ấy cũng sẽ chẳng bao giờ nảy mầm.
Nếu hạt mất nhiều thời gian để ủ thì khi lớn lại dễ thành cây lâu năm. Có thể khi đó bạn cũng không biết món quà mình trao ngày ấy nay đã ‘thành bóng mát’ nơi nào nữa rồi.
Nhưng mà rồi thì điều ấy có quan trọng không? Khi mà ‘từ em tôi đã đắp bồi, có tôi trong dáng em ngồi trước sân’? (*)
Nên là Vịt chúc bạn sẽ có thể trao đi một món quà thật đẹp tới mức mà người nhận còn chẳng biết tới sự tồn tại của món quà nha bạn!
(*) Một câu hát trong bài hát “Đoá hoa vô thường” của nhạc sỹ Trịnh Công Sơn
