Nghe thật tâm linh phải không? Nhưng cũng rất dễ hiểu.
Có thể nhiều người trong số chúng ta thường có thói quen làm một cái gì đó để được một cái gì đó? VD: Khi còn nhỏ, ta học giỏi sẽ được thưởng đồ chơi. Khi lớn lên, ta đi làm để được hưởng lương.
Chúng ta luôn cần biết mình sẽ được cái gì sau khi làm một việc. Điều đó giúp chúng ta có thêm năng lượng và động lực để hoàn thành mục tiêu.
Dần dà, thói quen đó trở thành một phần của ta. Ta không còn làm một việc mà không rõ ‘phần thưởng’ mình nhận được sẽ là gì nữa.
Và từ đó, ta bắt đầu than phiền cuộc đời mình nhàm chán :))
Khi sự nhàm chán lên tới cùng cực, có lẽ chúng ta sẽ bắt đầu muốn thử một điều gì đó mới mẻ. Như là làm một điều gì đó nhưng không biết là để được cái gì chẳng hạn?
Làm chỉ vì thích. Làm chỉ vì vui. Hoặc đôi khi là vì sợ :))
Điều đó đẩy chúng ta ra ngoài vùng an toàn của mình. Và chỉ ở khoảng không ấy, một điều kỳ diệu mới có thể xảy ra.
Chúng ta không thể đàm phán ‘lương thưởng’ với vũ trụ được. Vũ trụ sẽ gửi phần thưởng xứng đáng cho ta, nhưng ta phải chấp nhận trao đi trước đã.
Điều này hoàn toàn trái ngược với cơ chế tạo động lực mà chúng ta từng biết trong suốt quá trình trưởng thành và lớn lên.
Đôi khi, hành động theo cách này sẽ dẫn chúng ta tới thành công, và đôi khi cũng có thể là những bài học. Và cho dù có là gì thì đó cũng là những món quà bất ngờ.
Sau tất cả thì ít nhất là cuộc sống của chúng ta sẽ không bị nhạt nữa :)) ha ha
Tớ đã chơi trò này nhiều rồi và tớ muốn rủ cậu cùng chơi.
PS: 1 chiếc ảnh từ cách đây 11 năm trước trên tàu Fuji Maru :))
